• Increase font size
  • Default font size
  • Decrease font size

1990 Adelaide Thuyết Giảng, p1

Đức Thầy thuyết giảng:

ngày 25/5/1990, p1

1990 Adelaide Vấn Đạo, p2

Vấn Đạo

Câu hỏi: Hồn và A Lại Da Thức có khác nhau không?
Câu hỏi: Hồn là phần bất sanh bất diệt
Vốn nó là tự sẵn có thì cần gì phải Tu!

Câu hỏi 1: Giao thiệp bạn bè gặp phiền nảo. Làm thế nào để cải tiến được?
Câu hỏi 2.  Làm thế nào để trở thành một người tốt và giúp người như thế nào mới đúng
Câu hỏi 3.  Có phải căn duyên không có? hay vì  lý do nào? Mà muốn tập công phu trở lại thấy khó quá!
Câu hỏi 4.  Trên bước đường Tu họ có được tiến triển gì không ?

Câu hỏi 5.  Nếu họ gây lợi riêng tư
Thì họ phải chịu hình phạt gì ?
Câu hỏi 6.  Nếu gọi là tiền căn sẵn có thì vậy tại sao lại không có quyết chí?
Câu hỏi 7.  Có phải duyên nợ chưa tới
Hay là kiếp trước không có nợ duyên
Câu hỏi 8.  Khi người đắc quả Phật thì thoát khỏi luân hồi sinh tử phải không ?
Câu hỏi 9.  Những người tu đắc Quả
Có chịu luật nhân quả hay không?

ngày 25/5/1990, p2

1990 Adelaide Thuyết Giảng, p3

"Trực Diện Quán Thông"

Chúng ta đã tận hưởng tự do của Thượng Ðế! Một bầu không khí trong lành đã ban cho chúng ta đầy đủ tự do hướng thượng và không ai ràng buộc, đó là tín ngưỡng tự do. Bất cứ ở vùng nào, kềm kẹp đi nữa, nhưng mà tinh thần tự do vẫn là tự do! Ðó là quyền tự do của Thượng Ðế! Nhưng mà chúng sanh quên đi! Quên, quên những cái gì chúng ta đang hưởng, qưên những gì chúng ta đang có, thành ra tạo sự bận rộn, mất tự do. Ở bất cứ lãnh vực nào, đứng được là có tự do! Khối óc chúng ta, hiên ngang giữa vũ trụ, hòa cảm giữa vũ trụ! Hòa cảm càn khôn vũ trụ, đó là đầy đủ tự do! Thì tự do đó mới là tự do thật sự hòa bình, tự do đem tới tình thương yêu và ban rãi khắp các nơi, đem cái thanh khí sống động cho mọi nơi mọi giới, nhưng mà chúng ta quên! Nhiệm vụ chúng ta xuống đây để làm gì? Ðể khai triển sự tự do!

 

ngày 26/5/1990, p3

1990 Adelaide Vấn Đạo, p4

Vấn Đạo

ngày 26/5/1990, p4

1990 Perth Thuyết Giảng, p1

Thuyết Giảng

ngày 20/5/1990, p1

1990 Perth Vấn Đạo, p2

Vấn Đạo

ngày 20/5/1990, p2

 

1990 Melbourne Thuyết Giảng, p1

Thiền Sư Lương Sĩ Hằng nói về đề tài “Thanh Lọc Bản Thể.”

Vậy, chúng ta nhìn ra, người Việt Nam, rời khỏi Việt Nam, thấy rõ: cầu xin. Tin Quan Âm cầu xin Quan Âm; tin Ðức Mẹ, cầu xin Ðức Mẹ; tin Chúa, cầu xin Chúa; tin Phật, cầu xin Phật, được bình an đến nơi; “Con đến nơi, được bình an, con sẽ tu.” Mà không biết tu cái gì; cũng nói đại vậy à; “Con tu mà! Con tới Úc, hay tới đâu, được đổ bộ lên, có cơm ăn, là con tu.” Nhưng bây giờ, chỉ đua đòi, ăn mặc, quần áo, xe hơi, nhà lầu, chạy theo đồng tiền. Ðồng tiền nó cuống cuồng, nó làm cho trí óc mình bất minh, bất mẫn; rồi cái, đâm ra tranh đua, gây cấn lẫn nhau. Tình huynh đệ chia rẽ, không biết thương yêu, không biết xây dựng; không biết rõ rằng “Tôi đang đi cùng một chiếc thuyền, chết sống có nhau.”

ngày 2/6/1990, p1

1990 Melbourne Vấn Đạo, p2

Ðức Thầy: ... bởi vì ý nguyện của mỗi người, thấy vậy chứ, mỗi người khác nhau; mà cái tầm hiểu biết của mỗi người đều khác nhau. Lên hỏi, rồi tôi mới đưa cái phần thanh tịnh, và tôi chỉ rõ cái đèn lồng của họ, để họ đi; thì giúp ích cho rất nhiều người. Chớ không phải lên hỏi đây để rồi hại đâu! Hỏi là để chúng ta đồng học và đồng tiến chung; mới thấy cái cảnh hòa bình trong nội tâm. Và chúng ta phải thực dụng tâm thức của chúng ta, thì chúng ta mới gặt hái được nhiều, và cống hiến cho được nhiều giới.

Cho nên, những người mà mở được rồi, tu đạo rồi, không có dám mếch lòng Ông Trời; mà kính nể ông Phật, bởi vì ông Phật khổ hạnh mới thành bồ tát. Giải nghiệp tâm mới tiến tới Niết Bàn

ngày 2/6/1990, p2